Một tiếng động rất rộng của giờ đồng hồ chuông địa hình vang lên, kéo Trịnh Vỹ đang được tâm lý miên man về với thực bên trên, rồi dần dần fake sự để ý quý phái người ở kề bên.
Diệp Chính Thần lấy điện thoại cảm ứng thông minh đi ra, nom thông thoáng qua quýt cái thương hiệu hiện trên screen, khuôn mặt ko chút biểu cảm nào là trả điện thoại cảm ứng thông minh về điểm cũ.
Bạn đang xem: diệp chính thần
Sau một phút tạm ngưng, giờ đồng hồ chuông điện thoại cảm ứng thông minh lại vang lên phen loại nhị, vô không khí thu hẹp, giờ đồng hồ chuông vô nằm trong rộng lớn, Trịnh Vỹ ko thể nhịn được nhưng mà xoa lỗ tai đề nghị: "Nếu cậu không sở hữu và nhận điện thoại cảm ứng thông minh, chắc hẳn lỗ tai tôi nặng tai rơi rụng."
Diệp Chính Thần lạnh lẽo lùng liếc Trịnh Vỹ một chiếc, ngón tay bịa đặt bên trên screen trượt nhẹ nhõm, bịa đặt điện thoại cảm ứng thông minh mặt mày tai: "Có việc gì sao?"
"Ngày mai là sinh nhật tía em." Phong cơ hội thủ thỉ của Dụ Nhân trước giờ vẫn vì vậy, cô chỉ thưa 50%, 50% sót lại cô phân minh mong muốn người nghe tự động hiểu.
Day day trán, suy tư một thời gian, Diệp Chính Thần nói: "Ngày mai tôi sở hữu việc bận rồi, không tồn tại thời hạn rảnh."
"Quà tặng..."
"Tôi biết rồi."
Diệp Chính Thần suy nghĩ Dụ Nhân đang được nhắc nhở bản thân, tiếp sau đó Dụ Nhân còn nói: "Bố em thưa ông ấy đặc biệt quí nốc rượu được dìm phụ vương mươi năm của ông Bạch, anh sở hữu biết điểm nào là chào bán không?"
"Uhm."
"Buổi tối em qua quýt lấy."
"Cũng được."
Không sở hữu lấy một lời nói quá Diệp Chính Thần tức tốc dập điện thoại cảm ứng thông minh.
Mặc mặc dù chỉ vô tình nghe trộm, tuy nhiên vì như thế không khí đóng góp kín tạo nên cuộc hội thoại rất giản đơn lọt được vào lỗ tai sở hữu kĩ năng nghe tốt nhất có thể của Trịnh Vỹ.
"Ba mươi năm của Ông Bạch? Cha phu nhân cậu thiệt khó khăn hầu hạ!" Trịnh Vỹ cố ý thưa nhị chữ "bố vợ" vô nằm trong rõ nét.
Diệp Chính Thần lạnh lẽo lùng liếc Trịnh Vỹ một chiếc, ko thưa gì, góc nhìn chuyển làn đường quan sát về điểm sở hữu bóng hình xinh rất đẹp chuẩn bị mất tích ở góc cạnh lối.
Không đạt được hiệu suất cao như ý, Trịnh Vỹ kế tiếp trêu trọc người nào là đó: "Khi nào là cậu sở hữu thời hạn rảnh thì đem Diệp phu nhân theo gót họp mặt mày chuồn, tiếp tục lâu rồi anh ko gặp gỡ cô ấy, cứ tưởng cô ấy..."
Một góc nhìn giá rét phản vào người Trịnh Vỹ, còn lạnh lẽo hơn hết tảng băng ngàn năm.
"Anh còn thưa thêm 1 chữ nào là nữa, em tiếp tục ném anh xuống xe pháo."
"Anh phía trên đơn giản vô nằm trong tò lần, ko biết chúng ta tiếp tục sử dụng cách thức gì nhằm tạo nên cậu ký thương hiệu vô bạn dạng thỏa thuận hợp tác hôn nhân gia đình..."
Trịnh Vỹ không chỉ có đơn giản trêu chọc người nào là cơ nữa, nhưng mà anh còn kỳ vọng hoàn toàn có thể nghe được đáp án kể từ mồm Diệp Chính Thần, hoặc chính hoặc ko.
Mà cậu ấy, thà bị tiêu diệt cũng ko thưa nửa điều.
Đối với yếu tố này, Trịnh Vỹ ngược thực tiếp tục tâm lý cả trăm phen cũng ko thể nào là phân tích và lý giải được. Làm bạn bè tiếp tục rộng lớn nhị mươi năm, tính cơ hội của Diệp Chính Thần anh làm rõ nhất, thà bị tiêu diệt chứ không hề Chịu đựng khuất phục. cũng có thể tạo nên cậu ấy cưới một người phụ phái nữ cậu ấy ko yêu thương, nước ngoài trừ việc đem cậu ấy đi ra tiến công trở nên kẻ ngốc.
Đạp ga thiệt mạnh, con xe kiêu dũng bức tốc, lao trực tiếp về phía đằng trước.
Lo lắng cho tới bạn dạng thân mật vì như thế mặc dù sao cũng chính là nam nhi duy nhất vô mái ấm gia đình, vẫn ko cưới phu nhân, sở hữu con cái nối dõi, Trịnh Vỹ đành cần tạm dừng đúng vào lúc, thay cho thay đổi đề tài: "Vị thơm phu của những người tình cũ, cậu mong muốn tôi xử lý thế nào?"
Dễ nhận biết, chủ đề này đặc biệt sở hữu mức độ mê hoặc, Diệp Chính Thần tức tốc nói: "Anh tung đi ra một chút ít thông tin, bảo rằng hắn tiếp tục quá nhận sở hữu nhập cuộc phân chia số chi phí tham lam dù, tối thiểu cũng có khả năng sẽ bị phán sáu hoặc bảy năm tù."
"Sáu hoặc bảy năm?" Trịnh Vỹ như hiểu đi ra ý vật dụng sâu sắc xa thẳm của Diệp Chính Thần: "Cậu mong muốn cô ấy cho tới cầu van nài cậu?"
Khóe môi Diệp Chính Thần lúc lắc nhẹ nhõm, thưa một câu sở hữu hàm ý đặc biệt sâu sắc xa: "Đương nhiên, một phen làm thế nào đầy đủ..."
***
Hơn tám giờ tối, Diệp Chính Thần nạm nhị bình rượu về bên điểm ở cũ.
Lúc vừa phải mới mẻ về nước, việc cần thiết thực hiện thật nhiều, không tồn tại thời hạn nhằm lần căn nhà mới mẻ cho nên vì vậy trước lúc xuất nước ngoài, tía anh trong thời điểm tạm thời mua sắm cho tới anh 1 căn hộ. Lúc cơ, vô phạm vi xung xung quanh, đó là tòa nhà cao tầng liền kề hoành tráng ở một mình 1 mình, tuy nhiên chỉ vô một thời hạn cộc, điểm phía trên tiếp tục ngập trong vô số tòa căn nhà cao tầng liền kề xung xung quanh.
Anh phi vào cửa ngõ, buông chiếc chìa khóa xuống, để đèn sáng, thuận tay bịa đặt nhị bình rượu cạnh góc cửa ngõ, toá áo khoác bên ngoài ngoài, treo lên.
Ba căn chống vô một không khí, tuy nhiên được kiến thiết theo gót phong thái thượng cổ, sở hữu chút đơn điệu, tuy nhiên căn chống của anh ấy vẫn thật sạch sẽ như cũ này là thói quen thuộc nhiều năm không bao giờ thay đổi được.
Đi cho tới mặt mày hành lang cửa số, một mặt hàng độ sáng nhiều sắc tố thu vô tầm đôi mắt anh. Có lẽ là ở quốc tế tiếp tục lâu, mặc dù tăng trưởng ở TP.HCM này tuy nhiên anh vẫn cảm nhận thấy sở hữu chút xa thẳm kỳ lạ, không hề phát hiện ra đại viện trầm lặng năm xưa, cũng không hề phát hiện ra những vùng rộng lớn blue color lá cây sinh sống động
Rất nhiều ký ức đã biết thành vùi lấp vô trí ghi nhớ lại xuất hiện.
Anh tự nhiên ghi nhớ cho tới tòa nhà trọ thấp nhỏ bé ở Osaka, ghi nhớ cho tới khá nhiều người chúng ta chất lượng tốt, còn tồn tại cây anh móc romantic ngoài ban công...
Khi sở hữu bão, hoa anh móc lại rơi rải chan chứa bên trên ban công...
Một năm cơ, cũng vô mùa cơ... cánh hoa bị bão mưa thổi tung cất cánh, còn tồn tại một người, sở hữu tình thương mặc dù cộc ngủi tuy nhiên lại vô nằm trong bùng cháy rực rỡ.
Ba năm vừa qua, anh thường ngày đều trông mong thời hạn trôi qua quýt thiệt nhanh chóng, trông mong tích tắc anh được phục sinh lại sự tự tại. cũng có thể tưởng tượng được lúc đó anh tiếp tục uy lực cầm lấy tay cô, uy lực ôm cô vô lồng ngực và thưa với cô rằng: Anh ghi nhớ cô cho tới nhường nhịn nào là, anh sở hữu từng nào điều khó khăn thưa.
Nhưng nhưng mà, thời hạn sẽ không còn thể nào là trở lại được nữa, tình yêu cũng cũng sẽ không còn...
Cho mặc dù anh hoàn toàn có thể cầm lấy tay cô, hoàn toàn có thể ôm cô vô lồng ngực, mặc dù anh hoàn toàn có thể nằm trong cô lên nệm, rồi thưa câu "anh ghi nhớ em", thì toàn bộ giờ đó cũng không có gì chân thành và ý nghĩa gì nữa....
...
Xem thêm: lâm quỳnh đam mỹ
Chuông cửa ngõ vang lên, Diệp Chính Thần giơ tay kéo bức rèm cửa ngõ, lép vế những ngọn đèn phía bên ngoài.
Mở cửa ngõ đi ra, phía bên ngoài cửa ngõ là Dụ Nhân đang ăn mặc một cỗ váy kiểu ngắn màu sắc tím sậm bó sát vùng eo thon, vô nằm trong lịch sự và trang nhã và cao quý.
"Tiểu Ngũ chỉ cho tới nhị bình." Diệp Chính Thần thưa xong xuôi ngay lập tức cúi người nạm bình rượu fake cho tới Dụ Nhân. Dáng người anh cao ngất đứng tĩnh mịch trước cửa ngõ, trọn vẹn không tồn tại tín hiệu tách quý phái một phía.
Dụ Nhân ko biết Tiểu Ngũ nào là này là ai đó đã tặng cho tới, cô nom ngày phát triển bên trên mặt mày, nở một nụ cười: "Cám ơn!"
Diệp Chính Thần cũng không thích thưa Dụ Nhân biết, Tiểu Ngũ vì như thế nhị bình rượu này nhưng mà cần Chịu đựng từng nào chuyện phiền nhiễu, cầu van nài từng nào người: "Không cần thiết khách hàng sáo."
"Tối trong ngày hôm qua anh chuồn đâu?" Dụ Nhân chất vấn.
"Khách sạn." Anh vấn đáp một cơ hội ngẫu nhiên đến mức độ ko thể nào là ngẫu nhiên rộng lớn được nữa.
"Uống rượu với bạn hữu à?"
"Lên nệm với phụ phái nữ."
Dọc hiên nhà, tĩnh mịch như cõi bị tiêu diệt, trong cả giờ đồng hồ thở cơ hồ nước cũng từ từ mất tích...
Im lặng một thời gian, Dụ Nhân khẽ cười: "Anh ko cần thiết cố ý chọc giận dỗi em."
"Tôi ko hề sở hữu ý chọc giận dỗi cô, tôi chỉ thưa thực sự."
...
"Cùng cô ấy?" Dụ Nhân cười cợt cười cợt, vô nụ cười cợt đem theo gót một chút ít cô đơn: "Bạc Băng?"
"Uhm." Diệp Chính Thần ko lắc đầu hoặc thưa một cơ hội đúng đắn rộng lớn, là chểnh mảng lắc đầu.
Đối với Diệp Chính Thần, dối trá là 1 trong những việc vô nằm trong tổn hao tâm trí, cần nỗ lực kiến thiết hoàn hảo nhất từng một cụ thể, nỗ lực thực hiện cho từng một lời nói khi thốt đi ra đều cần logic, sao cho tới câu trước và câu sau ko xích míc, còn cần sử dụng góc nhìn và biểu cảm nhằm kết hợp. Thật sự đặc biệt phiền toái.
Đời này, người phụ phái nữ quý giá nhất nhằm anh cần hao tốn tâm trí, e rằng chỉ mất 1 mình Bội nghĩa Băng.
Đáng tiếc điều nhưng mà Bội nghĩa Băng hận nhất đó là bị anh lừa xảo trá, từ trên đầu cho tới cuối cô ấy ko thể nắm chắc – con trai càng cẩn trọng dẫn đến điều dối trá hoàn hảo từng nào thì sẽ càng minh chứng là chúng ta quan hoài cho tới cô từng ấy, quan hoài đến mức độ đâm đi ra lo lắng kinh hồn.
Dụ Nhân nỗ lực phục hồi lại thở của tớ, tiếng nói trầm trồ mặc nhiên như trước: "Em nghe thưa thư kí của phó thị trưởng TP.HCM Nam Châu bị nghi vấn sở hữu bám cho tới tham lam dù nên bị tóm gọn. Nếu em ghi nhớ ko lầm, thì cơ đó là vị thơm phu của cô ý ấy, chính không?"
Diệp Chính Thần cúi đầu toá cút áo điểm cổ tay, toá xong xuôi một phía, anh lại toá thêm thắt một phía nữa, sau này lại chậm rì rì rãi xắn ống tay áo lên.
Anh kể từ chối vấn đáp thắc mắc của Dụ Nhân vì thế thái chừng vô nằm trong rõ nét, Dụ Nhân kiên trì chất vấn không còn phen này cho tới phen khác: "Anh ko thấy là sử dụng thủ đoạn vì vậy vô nằm trong ti tiện sao?"
Diệp Chính Thần ngấc đầu, ko hề quan hoài lời nói của Dụ Nhân nhưng mà nở nụ cười: "Đừng sở hữu đi ra vẻ kiểu mẫu gì rồi cũng biết, cô ko cảm nhận thấy phiền sao?!"
***
Mệt, mệt rũ rời bị tiêu diệt chuồn được.
Hai mươi tư, nhị mươi phụ vương, nhị mươi nhị....
Trong cầu thang máy những số lượng hạn chế dần dần, Dụ Nhân mệt rũ rời tựa vô vách cầu thang máy, thân xác và niềm tin tương tự như đều rơi xuống theo gót.
Vì điều gì cô lại chuồn yêu thương Diệp Chính Thần cơ chứ. Một người con trai vĩnh viễn ko hề phù phù hợp với quy tắc nào là của cô ý.
Cô tổn mức độ hao tâm, vô nằm trong thực tâm, thậm chí còn cô tiếp tục sử dụng thời hạn phụ vương năm nhằm công cộng sinh sống nằm trong anh, nhưng mà anh một chút ít động tình cũng không tồn tại.
Có song khi, cô thiệt sự không tin, anh rốt cuộc liệu có phải là con trai hoặc không!
Cửa cầu thang máy phanh đi ra, Dụ Nhân bước trốn tránh vô vào tối tối.
Không cần cô không thích buông ân xá cho tất cả những người con trai này, đơn giản từng khi cô mong muốn buông tay thì trước đôi mắt cô lại hiện thị lên một cảnh tượng.
Vào một buổi sáng sớm sau trận mưa, vô tích tắc sang trọng nhất, cánh tay vung lên đón bão, độ sáng gold color bên trên khung trời chiếu xuống, màu sắc cờ đỏ chót tươi tắn được giương lên, thướt tha rủ xuống...
Ánh nắng và nóng mặt mày trời thứ nhất xuyên qua quýt những tầng mây tạm dừng bên trên người anh, đường nét cương nghị và trách cứ nhiệm, chấp nhất và quyết đoán, thoải mái tự tin và buộc ràng, kiêu ngạo và phục tòng... Tất cả đều thông thoáng hiện thị lên bên trên dáng vẻ tuấn tú của một người con trai...
Ấn tượng về Diệp Chính Thần vô cô đó là một công tử ăn đùa trác táng, vẻ phóng đãng ko kềm chế được, vẻ ngoài của anh ấy được tô vàng nạm ngọc tuy nhiên phía bên trong lại thối nát nhừ.
Trong một giây cơ, cô tự nhiên phân phát hiện nay cô cũng không hiểu biết nhiều biết gì về Diệp Chính Thần...
Anh là 1 trong những người con trai khiến cho cho tất cả những người không giống ko thể nào là nom thấu!
Cô đặc biệt nhanh gọn ko thể kềm chế được bạn dạng thân mật nhưng mà rún sâu sắc vô, cũng tương đối nhanh gọn bị blue color lục trầm lặng thực hiện tan chảy sự phòng vệ vô ngược tim.
——————————-
Xem thêm: hoàng kim đài
Tác fake thổ lộ tâm lý của mình:
Đúng là thiếu thốn một chút ít gì cơ, là vấn đề chăng!
Tiểu Diệp, bỉ ổi cũng ko sao! Vì niềm hạnh phúc cả đời của nhị con cái, quăng quật đi!
Bình luận