gả cho người làm tiểu thuyết lấy ngươi về làm hoàng hậu

                                    
                                              

Tẩy cọ khung hình của Ngôn Phong hoàn thành, cảnh giác thay cho lại trang phục không giống mang đến hắn, tiếp sau đó cho tới thay cho luôn luôn đệm nệm. Phiên Vân trị hiện tại tuy rằng nhìn vương vãi gia vô cùng buốt yếu đuối tuy nhiên ko cho tới nỗi động tiếp tục gãy như nó tưởng, chính vì thế trước lúc nhằm hắn ở lại lên nệm, nó lục tung tủ với chăn lấy chăn với gối lấy gối. Mang không còn toàn bộ xếp xếp bên trên nệm, tạo nên trở thành một chổ êm ả rất có thể nhờ vào nhưng mà ngồi được.

Chặn cho tới ngăn lùi đầy đủ loại, sao mang đến hắn ko mỏi nếu như ngồi tê liệt mới mẻ lý tưởng. Phiên Vân ko trình bày ko rằng, nhẹ nhàng nâng người vương vãi gia, vất vã cho tới trán ụp những giọt mồ hôi sau cuối gom hắn khung hình này rất có thể ngồi an được. Thấy hắn tiếp tục Chịu đựng há đôi mắt nhìn bản thân, nó tươi tắn mỉm cười nói: " Vương gia ngồi vì vậy liệu có sao không, với thấy không dễ chịu hoặc không?"

Bạn đang xem: gả cho người làm tiểu thuyết lấy ngươi về làm hoàng hậu

Ngôn Phong chẳng hiểu nường tao đang được ham muốn thực hiện vật gì, hắn đã và đang lâu lắm ko được ngồi dậy, tuy rằng với chút khó khăn tuy nhiên cảm xúc chất lượng tốt. Trầm mặt mũi một hồi, hắn nhìn nường gật đầu.

" Tốt rồi." Vương gia coi rời khỏi thân thuộc thiện tăng chút, nó lấy chăn đệm và trang phục không sạch dọn không còn vô bên phía trong thùng nước rồi đưa ra ngoài. Khi trở lại mới mẻ trình bày với Ngôn Phong: " Ta sẵn sàng cơm trắng sáng sủa cả rồi, dọn cho tới mặt mũi này tao và người nằm trong ăn được chứ?"

Ngôn Phong kể từ sớm tiếp tục trị hình thành món ăn bên trên bàn, thức dậy cơm trắng tiếp tục với, mùi hương hương thơm cũng không giống với trước hắn ngay tắp lự biết là vì Đàn Lục Nhi sẵn sàng. Tự nhiên so với nường cũng thoải mái và dễ chịu rộng lớn, đáp lại nhiều hơn thế nữa nhưng mà gật đầu.

Phiên Vân đem không còn bao nhiêu loại bản thân nấu nướng rời khỏi cho tới, đặt tại bên trên bao nhiêu cái ghế nhưng mà vừa phải xong để Ngôn Phong ở. Y trước ko lấy cơm trắng cho chính bản thân mình, cụ chén cơm trắng ngồi xuống mép nệm, tay gắp một miếng cá kho xài đem lại: " Vương gia kể từ trưa trong ngày hôm qua chỉ ăn nhì chén cháo thôi, vì vậy khung hình sao chất lượng tốt rộng lớn được. Đây đều là đồ ăn bởi tao nấu nướng, ngươi ăn nhiều một ít coi như tạo điều kiện cho ta hí hửng chuồn."

Xem thêm: chàng rể quyền thế bùi nguyên minh

Ngôn Phong nhìn Đan Lục Nhi, coi trán nường ụp những giọt mồ hôi tuy nhiên luôn luôn mồm sung sướng trình bày mỉm cười với hắn. Mở mồm ăn cá nường liên đút tăng cơm trắng mang đến hắn, nường tao với cần tiếp tục quên hay là không chủ yếu bản thân mới mẻ kể từ trong ngày hôm qua, cháo phần nường đã và đang nhường nhịn mang đến hắn, lúc này cũng gom hắn ăn trước nhưng mà ko tự động bản thân ăn?

Cá kho, rau xanh cải xào gan lì hoặc canh đều là những loại đồ ăn tầm thông thường dân dã, so với Ngôn Phong lúc này được xem là tốt nhất thiên hạ. Đan Lục Nhi đút từng nào thì hắn ăn từng ấy, tuyệt không tồn tại phản kháng đối nường như tối qua quýt.

Cảm thấy vương vãi gia ăn uống nhiều, Phiên Vân ko xay hắn ăn rất nhiều. Y xối ly nước mang lại mồm gom hắn tợp, hoàn thành rồi mới mẻ cho tới lượt bản thân người sử dụng cơm trắng, Phiên Vân vì vậy qua quýt không còn buổi sớm thứ nhất sau lúc đến vương vãi phủ.

Xem thêm: tranh bá thiên hạ

--------------------------------------------------------

Thệ Ngọc Vương phi thời điểm ngày hôm nay tâm tình rất có thể chất lượng tốt rộng lớn thông thường ngày, nường ngồi hóng non ngoài diện lầu. Buổi trưa trời lại thông thoáng, song môi nằm mê nước cắm kiểu bánh quế hương thơm. Tùy tiện ghi nhớ cho tới trong ngày hôm qua Lưu Nương tiếp tục về bên, nường lên tiếng: " Tiểu thiếp mới mẻ hấp thụ vô cửa ngõ mang đến vương vãi gia tê liệt thế này rồi, với thủ phận hoặc không?"

A trả Lư Thương nói: " Nô tỳ nghe trình bày cô tao trong ngày hôm qua gọi a trả chạy cho tới lùi bao nhiêu lượt, ko biết tình hình vị trí kia thế này, tuy nhiên cũng ko thấy cô tao nháo rời khỏi vật gì rộng lớn."