NGƯỜI ĐÀN ÔNG CỦA TÔI
Tác giả: Dung quang
Một câu truyện nhẹ dịu, tươi tắn sáng sủa và ấm cúng như khu vực vườn ngày đông ngày nắng và nóng lên.
Trong khu vực vườn ngày đông thời xưa, với cô bé bỏng với côn trùng tình đầu mới nhú, cúi người coi xuống dọc bờ đê nghiêng hình bóng cậu thiếu hụt niên rét lùng, yên ổn tĩnh gom cô nhặt túi lên. Hình hình họa bại liệt bám theo cô xuyên suốt quãng đời niên thiếu hụt. Tình cảm quãng đời đầu cho tới nhẹ dịu như cơn bão và đi ra chuồn cùng theo với ánh chiều lặn kéo bóng hình đơn độc của cậu thiệt lâu năm, vô cùng lâu năm bên trên bờ đê thời xưa. Để rồi mặc dù thời hạn lặng lẽ trôi qua quýt, toàn bộ đều tiếp tục thay đổi thì cái thương hiệu ấy mãi mãi là góc lặng âm thầm kín tương khắc thâm thúy nhập ngược tim cô, Trương Diệc Chu – “Đừng sinh sống với những gì tiếp tục qua quýt, tối thiểu đồng ý với tớ, chớ hận tớ nữa, đạt được không?”
……………………………..
Người tao yêu thương một người chẳng cần thiết nguyên do, tuy nhiên so với bản thân tình thương nhập câu truyện này là loại tình yêu bền vững nhất: lặng lẽ ràng buộc, sinh sôi và cứng cáp. Họ đem phân tử kiểu như trong sáng nhất gieo nhập lòng đối phương mặc dù từng người chúng ta đều là những người dân đem bám theo nỗi nhức quá khứ.
Có người sẽ có được phân tử kiểu như hồng nhạt, nhẹ dịu mới nhú thơ ngây nhập sáng sủa mặc dù nó ko thể nảy được chiêm bao tình thương tuy nhiên tiếp tục nhằm lại những kỷ niệm tỏa nắng của 1 thời gan dạ – Tống Dư.
Có người được gắn một phân tử kiểu như những vết bụi tua, gieo xuống, đem theo khá nhiều cành tua nhỏ, quấn kín ngược tim mềm mại và mượt mà yếu hèn ớt của anh ấy nhằm anh còn rất có thể cảm nhận thấy đau nhức, rất có thể không ngừng mở rộng ngược tim tiếp nhận loại nhân tình công anh lặng lẽ chờ đón anh 5 năm – Trình Ngộ Sâm .
Và với nhị người gieo nhập lòng nhau loại hoa Trắng như thủy tinh anh trong sáng bên dưới ánh mặt mày trời, lan đi ra độ sáng tỏa nắng ko lộn chút tạp hóa học nằm trong bão xuân đem bám theo khá thở của nắng và nóng, thổi qua quýt những giã cây, cành lá tạo ra khúc nhạc mến yêu vang vọng, Cố Chi- Thư Tình.
Khi cô bảo rằng “tình yêu thương không tồn tại giới hạn”, Khi anh bắt gặp cô và Dư Trì Sâm bước ra phía bên ngoài nhập giờ đồng hồ reo hò vỗ tay, anh tìm kiếm ra một kể từ bịa biệt nhằm tưởng tượng cô “Dũng cảm”- Lần thứ nhất anh thấy được hào quang đãng của cô ý.
Khi cô thưa rằng: “Bởi vì như thế loại ông quan hoài ko cần là cây cỏ ở trên đây, tuy nhiên là những cây cỏ trong tâm địa bà nội” – Anh hiểu được, anh tiếp tục nhặt được bảo vật.
Và Khi Thư Tình ko chút vì thế dự bước qua quýt Trình Ngộ Sâm, nhảy vào nhập ngực Cố Chi, bản thân biết bảo vật bại liệt xứng danh với những người nam nhi sẵn sàng buông thả chi phí vật dụng huy hoàng, ngay lập tức thân thuộc góc nhìn soi mói của người xem, thản nhiên tóm tay cô “Về nhà”.
Người tao rất có thể quí một hoặc nhiều người, đồng thời hoặc đơn Khi. Nhưng độc nhất một bóng hình sát cánh đồng hành nằm trong tao hoàn hảo kiếp người. Chỉ với sự nhập sáng sủa, dứt khoát và thực tâm của Thư Tình mới mẻ rất có thể vĩnh viễn chuồn nhập sinh mệnh Cố Chi.
Mình yêu thương kiểu nhân bản vào cụ thể từng con cái chữ của câu truyện. Yêu kiểu cơ hội mạnh mẽ và tự tin mà người ta đối lập với quá khứ, ko oán thù trách móc, ko buông vứt phiên bản thân thuộc, thẳng phi vào nỗi nhức nhằm tiến bộ về phía đằng trước “vì cuộc sống thường ngày vốn liếng thật nhiều thăng trầm, tất cả chúng ta cần học tập cơ hội loại trừ vứt nhiệm vụ mới mẻ rất có thể nối tiếp lên đường”, giống như loại bướm chịu đựng bao đau nhức mới mẻ rất có thể vươn bản thân đập phá tuyển chọn đựng cánh vút cất cánh.
Dù tình thương giành cho tất cả chúng ta như đóa phía dương mãi mãi quan sát về mặt mày trời hoặc chỉ như hoa quỳnh nở nhập tối ngắn ngủi ngủi, mặc dù song khi chông chênh thân thuộc ấm cúng và cô độc, thân thuộc kỳ vọng và vô vọng , ai rồi cũng đều có khu vực vườn mua đông bình yên ổn nhằm trở lại.
Nơi bại liệt, thời hạn mãi trôi cùng theo với tuổi tác niên thiếu hụt qua quýt chuồn, mặc dù bàn tay song phiên tóm bàn tay với dần dần xa xôi, tất cả chúng ta vẫn vững vàng tin tưởng bước về phía đằng trước vì như thế “Có rất đông người, mặc dù chỉ sát cánh đồng hành với tất cả chúng ta một quãng ngắn ngủi, tuy nhiên quãng thời hạn này tiếp tục hóa trở thành cái đèn lồng nhỏ, thắp sáng tất cả chúng ta rất rất lâu đến tới tận trong tương lai. Dù con phố phía đằng trước vô cùng lâu năm, ánh đèn sáng sẽ dần dần yếu hèn chuồn, tuy nhiên lại đầy đủ thực hiện ngược tim tất cả chúng ta ấm cúng bên trên những phần đường cô độc.”
Cũng như kiểu cơ hội tuy nhiên Thư Tình tiếp tục thưa “Chúng tao đều là những con cái nhím cô độc, chỉ những người dân nằm trong tần số mới mẻ rất có thể thấy được nét xin xắn điểm thâm thúy thẳm linh hồn nhau, tuy nhiên người không giống ko thể quan sát được. Trong toàn cầu to lớn này, bước qua quýt toàn bộ khoảng cách ko thể đo điểm, bỏ lỡ thân thuộc phận và vị thế sẽ sở hữu một người cảm biến được vẻ đẹp mắt của em. Chúng tao vì như thế sự nắm rõ quý trọng này tuy nhiên ko cảm nhận thấy cô độc.”
“Jardin d’hiver”- điểm tình thương không tồn tại giới hạn- Trương Diệc Chu, Dư Trì Sâm, Trình Ngộ Sâm và cả Tống Dư rồi tiếp tục nhìn thấy một “váy xòe hoa bên dưới mưa mon Mười một” của riêng biệt bản thân.
……………………..
Trên bờ đê năm xưa, giờ với con cái cò Trắng bên trên sông bắt được cá, bình yên ổn vỗ cánh cất cánh lên. Có nhị cái bóng dựa vào nhau vô cùng ngay sát, vô cùng ngay sát không tồn tại khe hỡ, mãi mãi….
(Tũn Còi)
Bình luận