Một tối nhiều năm lại trôi qua quýt, Hoa Vũ mệt rũ rời lần tiếp nữa tỉnh dậy. Hôm qua quýt sau thời điểm Hàn Thiên tách ngoài, Trương Nguyên lại sử dụng chân giẫm mạnh bao nhiêu khuôn nhập bụng cậu, khung hình đau đớn vô nằm trong. Đó là yêu thương sao? Anh tao ngỏ mồm là trình bày yêu thương trình bày thương, tuy nhiên lúc này lại cư xử với cậu ko không giống gì một con cái chó. Vui thì vũ nhục, buồn thì tiến công đập. Cậu trước giờ vẫn tiếp tục tưởng Hàn Thiên tiến công bản thân đó là mến yêu bản thân, hóa đi ra... Mỗi cú đấm giáng xuống đều tất nhiên sự ngán ghét bỏ khinh thường bỉ! Sao cậu rất có thể ngốc cho tới vậy?
Hoa Vũ tựa người nhập bức tường chắn dơ không sạch lạnh giá, từ đầu đến chân cậu cũng dơ không sạch như thế. Hoa Vũ nom cỗ dạng chật vật của tớ lại thấy tức cười cợt. dạ cậu nhức kinh hoàng, đang được rộng lớn nhị ngày ko nên ăn gì, còn liên tiếp bị tiến công đập nhập. Mấy thương hiệu nằm trong hạ bại bưng cơm trắng nhập cho tới cậu, không chỉ chỉ sụp cơm trắng cút, thậm chí còn còn giẫm vài ba khuôn lên trên người cậu. Cậu lại thiên nhiên lưu giữ cho tới Hàn Thiên, lưu giữ về khuôn khi anh ôm siết lấy cậu rồi thì thầm: tôi ham muốn ăn thịt trườn xào Hoa Vũ làm! Nhưng còn chưa kịp triển khai thì đang được trở nên đi ra như thế....
Bạn đang xem: sủng vật của thiếu gia ác ma
Hoa Vũ rũ mi đôi mắt, những hình hình họa mơ hồ nước cứ ẩn hiện nay nhập đầu cậu. Trên cái bàn ăn tròn trĩnh được bày đi ra vài ba đồ ăn giản dị và đơn giản nom thật tuyệt vời, cậu còn cảm nhận thấy được cả ngoài bốc lên, trước mặt mũi cậu, Hàn Thiên sung sướng gắp một từng miếng thịt bỏ vô mồm, nhai nhai bao nhiêu khuôn rồi xoa đầu cậu, nắc nỏm biểu dương ngon. Hình hình họa chỉ đơn giản như thế, từng ngôi nhà đều sở hữu, tuy nhiên so với một kẻ trước đó chưa từng cảm biến được khá rét mái ấm gia đình như cậu, bại thiệt sự là 1 niềm mơ ước rất đẹp lắm...Hoa Vũ nở nụ cười cợt, khóe môi lắc lắc, mi đôi mắt ngập nước.
Chỉ là.... Không biết còn tồn tại thời cơ ko....
(...)
Thanh Phong cụp Smartphone, góc nhìn hằn lên tia huyết quăng mạnh Smartphone xuống khu đất, siết quả đấm tài xế thiệt nhanh chóng cho tới ngôi nhà Thần Cách. Hắn đẩy cửa ngõ nhập, nhanh gọn hòn đảo đôi mắt xung xung quanh lần tìm tòi bóng hình hắn ham muốn thấy, lần mãi cho tới Khi đôi mắt bịa đặt chi phí cự lên trên người đang được ngồi ngây ngốc lưu giữ sôpha, sắc mặt mũi hắn ngay lập tức đen sạm cút, lại ngay sát túm áo Thời Tây, siết thiệt chặt khiến cho cậu cũng khó khăn thở:
" Mẹ kiếp! Em ấy ở đâu? Tại sao cậu ko kề bên nó? Tại sao ko đảm bảo an toàn được Thần Cách?"
Thời Tây lắc đôi mắt nom Thanh Phong, sự tức dỗi của hắn khiến cho cậu chỉ ham muốn tự động bóp bị tiêu diệt chủ yếu bản thân. Đúng! Hắn trình bày đích. Là cậu không có tác dụng. Là cậu sợ hãi Thần Cách nên chịu đựng gian khổ sở. Rõ ràng sáng sủa hôm này còn sung sướng ngồi ăn ngược cây, rõ nét trước lúc cậu cút còn nhắn gửi em ấy nên ngoan ngoãn ngoãn trong nhà đợi. Tại sao? Tại sao? Thần gia ko nên ai ham muốn chạm là chạm, thế tuy nhiên lão đại lại bặt tăm ko rõ rệt tung tích? Thời Tây áp chế âm thanh:
" Xin lỗi! Là tôi không có tác dụng...."
" Cậu đó là thương hiệu vô dụng!"
Lời trình bày của Thanh Phong như vết dao xuyên trực tiếp qua quýt tim Thời Tây. Trong nháy đôi mắt, cậu lại sở hữu xúc cảm, nếu mà từ trên đầu ko yêu thương em ấy đem nên lúc này tiếp tục chất lượng tốt rộng lớn chăng?
" Em ấy... Bị Hạo Dương bắt cút. Tôi đang được nỗ lực khảo sát vẫn ko tìm ra điểm giam cầm..."
Thanh Phong tức thời thất sắc, nỗ lực điềm đạm xác nhận bản thân ko tưởng lầm. Hạo Dương? Thật sự là Hạo Dương? Thanh Phong biết rất rõ ràng về thương hiệu này, vì như thế trước khi anh đang được nom đi ra hắn đem tình yêu với Thần Cách nên lặng lẽ khảo sát. Quả nhiên thành phẩm khiến cho đem anh nên giật thột. Hạo Dương tuy rằng không tồn tại vị thế cao, tuy nhiên rất rất có tiếng nhập giới Gay Bar. Hắn so với kẻ phục tòng bản thân muôn phần cưng chiều chiều, tuy nhiên chỉ việc kẻ này đem ý đối nghịch tặc, hắn ngay tắp lự dứt khoát trừ khử. Hắn ko quí chém thịt như anh hoặc Hàn Thiên, hắn ham muốn người bại sinh sống nửa đời sau đều nên khổ cực, vĩnh viễn ko thể ngẩn đầu lên được.
Và khu vực nó hoặc giam cầm người? Thanh Phong biết rất rõ ràng. Khi trước anh ko bắt gặp Thần Cách, cuộc sống ăn nghịch tặc của anh ý rất rất bay tục, anh vẫn thông thường tới lui những điểm đại loại như Gay Bar nhằm vạc tiết, tất yếu cũng tận mắt chứng kiến một chuyện hoặc. Và anh chắc chắn rằng, hắn tiếp tục tái diễn chuyện này. Vì Hạo Dương từng trình bày, loại thực hiện thế giới nhức nhối nhất ko nên là vũ nhục, tuy nhiên là nỗi nhức nhập tim, nỗi nhức tự chủ yếu người chúng ta yêu thương tạo nên ra!
Thanh Phong buông Thời Tây đi ra, kiểm soát và điều chỉnh thở, rét nhạt nhẽo liếc thanh lịch cậu:
" Đi. Tôi biết Hạo Dương ở đâu. Chỉ tôi cho tới điểm giam cầm Hoa Vũ. Tôi chắc chắn rằng cậu đang được kể từ điểm bại đi ra. Tôi đang được chất vấn Hàn Thiên rồi!"
Không ngờ Hàn Thiên lại thổ lộ những tiếng tuyệt tình như thế. Cư nhiên vứt khoác Hoa Vũ, rõ nét đang được biết Trương Nguyên là tên gọi đổi thay thái độc ác thế nào! Thật thiếu hiểu biết nổi!
Thời Tây thiếu tín nhiệm dẫn đường cho tới Thanh Phong, tuy nhiên góc nhìn lại tràn ngập kỳ vọng. Nhanh lên! Nhanh một chút! Làm ơn hãy cứu vãn Thần Cách, thực hiện ơn!
(...)
Thần Cách chậm trễ rãi ngỏ đôi mắt, cậu đang được ngủ trong cả nhị ngày, tâm trí choáng ngợp cho tới kỳ lạ. Cậu mấp máy theo đuổi thói quen thuộc gọi một giờ Thời Tây. Nhưng mãi chẳng thấy ai đáp, lúc này cậu mới nhất quan sát, phía trên ko nên là ngôi nhà cậu. Bức tường dụng cụ xa tít kỳ lạ, cậu còn hoảng sợ hãi rộng lớn trong khi thấy cổ bản thân bị xích lại, nhị tay cũng trở thành khóa lại hâu phương. Trong thời tương khắc này, Thần Cách còn chưa kịp suy nghĩ là bản thân bị tóm gọn cóc hoặc gì, chỉ hiểu được nên la rộng lớn một ít nhằm lần người:
" Nè. Có ai không?"
Lâu ko thủ thỉ, giọng cậu khàn quánh cho tới kinh hãi. Cổ họng thô ráp vẫn tiếp tục kiên tấp tểnh tái diễn thắc mắc nó vậy. Mãi cho tới Khi phổ biến đáp trả:
" Tỉnh rồi sao?"
Thần Cách nghe giờ ngay tắp lự cù phắc theo phía tiếng động vạc đi ra, lại phát hiện ra người cậu không thích thấy nhất, khuôn mặt mũi đem chút vặn vẹo:
" Hạo Dương?"
Hạo Dương bước lại ngay sát Thần Cách, nở một nụ cười cợt ranh mãnh:
" Sao vậy? Ngủ nhiều cho tới nổi quên tôi luôn luôn rồi sao?"
Thần Cách theo đuổi bạn dạng năng lùi về sau, ngay tắp lự bị Hạo Dương hãy nhanh tay bắt lấy eo nhỏ, ôm chặt cậu nhập lòng hắn. Thần Cách sợ hãi hãi liều lĩnh mạnh giãy nảy dụa, hai con mắt đem chút phí mang:
" Buông đi ra. Tên khốn cậu làm cái gi vậy?"
Hạo Dương cau ngươi nom cậu, cùng bất đắc dĩ nghiền một chiếc, lực tay ko rộng lớn tuy nhiên đầy đủ nhằm song má Trắng mỏng mảnh của Thần Cách ửng đỏ lòe cho tới xứng đáng thương. Cậu trước giờ trước đó chưa từng bị tiến công thế này, cuộc sống cậu chỉ bị thương có một không hai một đợt là lúc cậu hứng dùm Thời Tây một vạc súng, nên những lúc lọt được vào tình cảnh này chỉ biết ngoan ngoãn ngoãn xao xuyến nước đôi mắt. Nói cậu nhu nhược yếu ớt cũng rất được, vì như thế cậu thiệt ko đợt này nên ủy khuất chịu đựng đòn như vậy!
Hạo Dương hít nhẹ nhàng lên khu vực đỏ lòe rát bên trên mặt mũi Thần Cách, dịu dàng êm ả túa khóa tay cho tới cậu. Cảm thấy tay được tự tại, cậu quyên sinh đẩy hắn đi ra, sử dụng tay cọ xát vệ sinh mạnh dạn lên khu vực vừa phải bị hít qua quýt. Ghê lắm! Dơ lắm! Thần Cách đợt thứ nhất cảm nhận thấy được hít lại kinh tởm thế này. Rõ ràng Khi Thời Tây hít cậu, cậu cảm nhận thấy rất rất niềm hạnh phúc. Có lẽ là vì thế giới đi?
Hạo Dương tất yếu là ko vui vẻ. Chẳng biết suy nghĩ gì lại lôi đi ra một con cái dao bấm, bắt lấy tay Thần Cách dùng làm vệ sinh bại, ko trình bày ngay tắp lự thực hiện, thẳng rạch lên tay cậu một lối.
" Đau.... Buông đi ra... Đau... Đau lắm!"
Thần Cách đau tới sụp các giọt mồ hôi rét, góc nhìn nhòe nước đôi mắt nom hắn.
" Cậu dám chê tôi bẩn? Dám bài bác xích tôi? Tôi thẳng cẩn nhập cậu thương hiệu tôi! Để về sau từng đợt nom cho tới cậu tiếp tục lưu giữ tôi!"
Xem thêm: ngã vào vòng tay anh
Trong chống ngay lập tức tràn ngập tiếng động la hét nhức nhối, cứ vang mãi ko dứt. Dưới lầu cũng có thể có một người chuẩn bị nhức nhối không dừng lại ở đó....
Hoa Vũ thiên nhiên ngước đầu thương hiệu nom nhập tầng nhị phía bên trên, sao cứ cảm nhận thấy đem nhiều người đang la thì nên. Nhưng lúc này yếu tố ko cần thiết, vì như thế cậu nên lo sợ cho tới bạn dạng thân thích bản thân trước!
Trương Nguyên ngồi xuống trước mặt mũi Hoa Vũ, tắt Smartphone rồi cười cợt nhạt:
" Vốn ham muốn đùa với em thêm thắt một ít. Nào ngờ thương hiệu Thanh Phong bại cũng tìm về phía trên. Nhưng ko nên vì như thế em đâu, em chớ tưởng bở. Mạng sinh sống của em nên dựa vào thương hiệu Thời Tây bại rồi!"
Hoa Vũ nghe rõ rệt từng tiếng hắn trình bày, tuy nhiên một ít cũng thiếu hiểu biết. Thanh Phong cho tới phía trên thực hiện gì? Nhờ nhập Thời Tây là sao?
" Hàn Thiên sẽ không còn vứt tôi!"
Nhìn nhập góc nhìn kiên tấp tểnh ngu ngốc của cậu, nụ cười cợt bên trên mặt mũi Trương Nguyên rốt cuộc bặt tăm trọn vẹn ko còn sót lại chút gì, hắn xoay người đón lấy kể từ nằm trong hạ một chiếc LED W cao, hắn dựng đèn trước đôi mắt Hoa Vũ, ở khoảng cách rất rất ngay sát. Hoa Vũ biết bị đèn này hấp thụ vào đôi mắt lâu một ít sẽ gây nên hư hỏng màng mắt, sợ hãi hãi nhắm đôi mắt lại. Trương Nguyên cười cợt khẽ, vươn tay ngỏ đôi mắt cậu đi ra, bật đèn sáng lên, giây phút đôi mắt Hoa Vũ đang được nổi lên tơ huyết dày quánh.
" Hàn Thiên sẽ hỗ trợ em? Nực cười cợt. Em khônh biết vừa phải vứt vứt em nó đã đi được đâu à?"
Hoa Vũ báu chặt tay xuống sàn khu đất, vì như thế bị chói nhòe nên ko thể hất văng khuôn tay của Trương Nguyên, móng tay cậu cà sát cho tới nhảy huyết. Trước đôi mắt chỉ với mảng Trắng xóa. Tinh thần còn bị tra tấn, cậu chuẩn bị chịu đựng ko nổi rồi.
" Tôi ko ... ham muốn nghe."
" Hắn tao đi kiếm Tiểu Mạn ân ái. Người tao là hít phu được trưởng bối gật đầu đồng ý. Em còn ko biết thân thích biết phận xen nhập. Giờ thì vui vẻ chưa? Thảm sợ hãi như thế."
Trước đôi mắt bóng đen sạm đang được rộng lớn dần dần, chuẩn bị chiếm đầy đủ tầm đôi mắt của cậu. Hoa Vũ nghe cho tới ko thể nghe. Mấy ngày này bị giam cầm nhập điểm độ ẩm tối này, trong những khi ngủ cũng nên cảnh giác sợ hãi hắn tiếp tục đâm cậu 1 dao, ý thức Hoa Vũ căng như thừng đàn, thời điểm hiện tại thật sự chịu đựng ko nổi. Anh đi kiếm Tiểu Mạn thiệt sao? Anh trình bày anh ko yêu thương cô tao mà? Anh không hề yêu thương tôi sao? Hay là... căn bạn dạng trước đó chưa từng nhằm tôi nhập vào lòng?
"A A A A A A A..." Tiếng hét thê lương lậu vang vọng từng căn chống.
Phựt
Sợi thừng căng cứng chợt đứt phặc lao cho tới đập nát nhừ ngược tim đang được rỉ huyết bại, vỡ vụn từng miếng.
Hoa Vũ rớt vào mê man, đôi mắt vẫn ngỏ tuy nhiên óc bộ đang được dừng sinh hoạt. Cậu ko rõ bản thân còn sinh sống hoặc đang được bị tiêu diệt nữa. Đau đớn, độ sáng hoặc cả khá thở, cậu ko cảm biến được nữa. Trương Nguyên thấy cậu ko phản kháng ngay tắp lự kêu nằm trong hạ tiến công cho tới cậu tỉnh đi ra. Thuộc hạ nghe mệnh lệnh tay đấm chân đá, Hoa Vũ ngoài bị đá văng mọi nơi một chữ cũng ko vạc đi ra. Cậu còn ko biết khung hình hiện nay đang bị tra tấn. Cậu còn ko biết bản thân đem đang được tâm trí ko.
Thần Cách phía bên trên giật thột lúc nghe tới thấy giờ hét bại, Khi nãy sau thời điểm Hạo Dương tương khắc lên tay cậu chữ " Dương " vày dao thì ngay tắp lự loại bỏ đi, cậu đang được ngất một khi vì như thế quá nhức. Tiếng kêu la này, ngược thực thê thảm. Cậu áp sát mặt mũi vô bức tường chắn vày kính nhập trong cả, rất rõ nét một mùng trước đôi mắt, khung hình cũng vì như thế quá sợ hãi tuy nhiên chấn động. Đó là ... Hoa Vũ và... Trương Nguyên.... Sao Nguyên ca lại....
Thần Cách nom khuôn mặt phẳng cắt ko chút huyết của Hoa Vũ, nhập nháy đôi mắt ko kịp tâm trí ngay tắp lự sử dụng tay đập mạnh nhập cửa ngõ kính, mồm không ngừng nghỉ hét to lớn : Dừng lại! Mặc kệ huyết chảy ngấm đỏ lòe kính, cậu vẫn tiếp tục đập, lực càng mạnh rộng lớn, tuy nhiên chẳng ai nghe cậu cả, giờ xô sát bên dưới này đã át cút giờ cậu.
Thần Cách cũng thiếu hiểu biết sao bản thân nên vì như thế Hoa Vũ tuy nhiên ngăn ngừa thế này. Đáng lí đi ra vì như thế Hoa Vũ tuy nhiên cậu mới nhất nên chịu đựng một viên đạn, vì như thế Hoa Vũ tuy nhiên chịu đựng uất ức rét nhạt nhẽo nhập một thời hạn, tuy nhiên kể từ lâu cậu đang được quên rơi rụng Hoa Vũ là tình địch của tớ, cậu chỉ lưu giữ rõ rệt Thời Tây từng trình bày coi Hoa Vũ như em trai, nên cậu không thích anh nên nhức lòng vì như thế em trai bị thương. Cậu cứ đập mãi vẫn chẳng thay cho thay đổi được gì.
Trương Nguyên một lần tiếp nữa bức nghiền cậu dậy. Hắn bảo: ko phản kháng sao, Hàn Thiên đang được ngóng em bại tề. Nghe thương hiệu ngưòi ấy lọt được vào đại óc, Hoa Vũ mơ mòng tỉnh đi ra, chỉ thấy trước mặt mũi là nhị người nam nhi cao to lớn lại xích lõa, tức thời hãi kinh, nhảy dậy nỗ lực né cút. Đừng.... Làm ơn!
" Sao lại né? Em ko nên quí nhất là bị người tao thao sao? Còn đứng ngây ngốc làn gì, tao kêu nhị đứa ngươi nhập là để xem sao?"
Hai thương hiệu bại như mong chờ đang được lâu, ngay lập tức như hổ đói nhào nhập đái thịt tươi tỉnh trước mặt mũi tuy nhiên cắm xé. Hoa Vũ hét lên hoảng sợ hãi, tâm trí ngừng tâm trí, giãy nảy dụa liên tiếp, trọn vẹn kinh tởm nhị thế giới bại. Cứ vùng vẫy như thế cho tới Khi ngực bị một thương hiệu này bại liếm xuống, rễ thần kinh như bị kích ứng, chạm đến tới nằm trong của sợ hãi hãi, Hoa Vũ gắng mức độ tăng mạnh nhị thương hiệu cầm cố thú đi ra, khoác kệ thân thích thể đau đớn lao nhanh chóng vào một trong những gian dối phòng bếp, cho dù đó là ngôi nhà cũ nát nhừ tuy nhiên ko nên phí, cậu bắt lấy một con cái dao phía trên giá chỉ, ko kịp tâm trí ngay tắp lự đâm trực tiếp nhập bụng bản thân. Máu tươi tỉnh ồ ạt chảy đi ra, lần đau nhói tiến công nhập óc, cậu mới nhất trí tuệ được bạn dạng thân thích đang được nhức, cậu kể từ nãy giờ vẫn theo đuổi bạn dạng năng tuy nhiên chạy, óc trọn vẹn rỗng tuếch rống, khung hình cậu xúc cảm được nguy khốn, tuy nhiên cậu lại chẳng tâm trí được gì. Trước đôi mắt lại tối sầm.
Trương Nguyên vô cảm nom thân thích thể Hoa Vũ gục xuống khu đất, đôi mắt cũng nhắm nghiền. Ngu ngốc thì tự động chịu đựng. Chỉ là anh khá sửng sốt, vì như thế góc nhìn trước lúc ngất cút của Hoa Vũ đang được thông thoáng thay cho thay đổi, không hề tinh khiết nữa, tuy nhiên tương tự như đang được bị tiêu diệt, ko chi phí cự, ko ánh sáng
Thời Tây nằm trong Thanh Phong đẩy cửa ngõ xông nhập, tức thời bị một mùng trước mặt mũi thực hiện cho tới chùn bước. Hoa Vũ sắc mặt mũi tái mét nhợt ngất xỉu, bụng còn đang được ngã xuống, trọn vẹn ko khoác gì cả, xung xung quanh còn tồn tại những thứ đồ dùng nghịch tặc tình thú, ngoài trình bày cũng hiểu cậu đang được trải qua quýt những gì, ko ngoài rùng bản thân. Thời Tây thiệt rất rất ham muốn chạy cho tới coi Hoa Vũ thế này, tuy nhiên Trương Nguyên vẫn ngồi tiếp mặt mũi cậu, nên tức thời đứng yên lặng một khu vực.
" Trương Nguyên.... Anh dám?"
Trương Nguyên cười cợt nhạt:
" Sao lại không? Là tự Hàn Thiên cho tới tôi! Tôi ham muốn làm cái gi cho tới phiên cậu quản? Nhưng tuy nhiên....Người cậu nên lo sợ hẳn ko nên là tên gọi này đi?"
Thời Tây như sực lưu giữ, liếc mắt nom xung xung quanh, nom lên cửa ngõ kính tầng nhị, vì như thế đó là loại cửa ngõ phía bên trong nom đi ra được tuy nhiên phía bên ngoài ko thể nom nhập, anh tuyệt vọng rũ mi xuống lại nom Hoa Vũ, rất rất đem xúc động ham muốn chạy cho tới ôm người, càng ham muốn tự động tay bóp bị tiêu diệt Trương Nguyên. Mẹ kiếp, tại vì sao nên bức em ấy cho tới như thế?
Thanh Phong thì không giống, anh ko quan hoài Hoa Vũ, duy nhất mực phía lên tầng nhị, khó chịu quát lác lớn:
" Mẹ kiếp! Hạo Dương! Mày thả Thần Cách đi ra mau. Tao biết ngươi phía trên bại, mau xuống đây!"
Thời Tây lắc tôi cũng nom lên theo đuổi Thanh Phong, phân biệt cũng thấy Hạo Dương nhị tay đút vào trong túi quần, khoan thai bước từng bậc xuống lầu, bên trên mặt mũi còn treo một nụ cười cợt qủy dị.
Xem thêm: truyện anh trên trang giấy
" Zô, đang được lâu ko gặp! "
----------------
#Dê
Bình luận