tổng tài ác ma sủng thê

intro-logo

Blurb

Bạn đang xem: tổng tài ác ma sủng thê

Phía ngoài lối vô của 1 căn biệt thự hạng sang, nhị cô nàng đang được đứng bên nhau, bại liệt đó là Lưu Họa Y và Tiêu Thanh Lạc. Vì ham muốn chung con bạn thân mật của tớ nhanh chóng đã có được tình thương nên Lưu Họa Y tiếp tục quan trọng bố trí buổi họp mặt này, nhằm mục đích xúc tiến mang lại Lương Minh Thành nhanh chóng tỏ tình với Tiêu Thanh Lạc.

Ngoài trời giờ đây đang được vô cùng mức giá, bão táp thổi từng lần mức giá buốt, nhị cô nàng đều teo ro đứng phụ thuộc vào nhau.

“Họa Y, sao lại thế này, tớ mức giá quá!”

Lưu Họa Y kéo kéo vạt áo khoác bên ngoài, nhìn đi ra xe cộ, cô đùng một cái kêu lên sung sướng, “Lương Minh Thành cho tới rồi!”

...

chap-preview

Free preview

Chương 101: Lưu Họa Y thực hiện mai

Xem thêm: tôi không phải nữ chính

Phía ngoài lối vô của 1 căn biệt thự hạng sang, nhị cô nàng đang được đứng bên nhau, bại liệt đó là Lưu Họa Y và Tiêu Thanh Lạc. Vì ham muốn chung con bạn thân mật của tớ nhanh chóng đã có được tình thương nên Lưu Họa Y tiếp tục quan trọng bố trí buổi họp mặt này, nhằm mục đích xúc tiến mang lại Lương Minh Thành nhanh chóng tỏ tình với Tiêu Thanh Lạc. Ngoài trời giờ đây đang được vô cùng mức giá, bão táp thổi từng lần mức giá buốt, nhị cô nàng đều teo ro đứng phụ thuộc vào nhau. “Họa Y, sao lại thế này, tớ mức giá quá!” Lưu Họa Y kéo kéo vạt áo khoác bên ngoài, nhìn đi ra xe cộ, cô đùng một cái kêu lên sung sướng, “Lương Minh Thành cho tới rồi!” Lập tức, Tiêu Thanh Lạc bộp chộp đứng ngay người, nấp sau tường ngăn, cô ấy lưu giữ chặt vạt áo, hít sâu sắc một tương đối mang lại điềm tĩnh. Còn Lưu Họa Y thì sung sướng chạy đi ra phía xe cộ của Lương Minh Thành. Lương Minh Thành khoác một cỗ vest Trắng nhìn vô nằm trong lịch sự, anh vừa vặn bước xuống xe cộ, phát hiện ra Lưu Họa Y thì bộp chộp tiếp cận lân cận, “Sao em lại ăn diện thế này, ko hoảng hồn mức giá sao?” “Như này vô cùng đẹp nhất tuy nhiên.” Lưu Họa Y xoay một vòng, mỉm mỉm cười tươi tắn rói. “Bà cô ơi, mau theo gót anh thay cho bộ quần áo không giống, nếu như không em tiếp tục bị tiêu diệt cóng đấy.” Vừa thưa Lương Minh Thành vừa vặn kéo tay Lưu Họa Y, tuy nhiên cô tiếp tục giằng đi ra, thưa, “Đợi em một thời gian.” rồi chạy ù về phía tường ngăn, bắt lấy tay Tiêu Thanh Lạc, kéo cô ấy ra đi. Nhìn thấy Tiêu Thanh Lạc, anh vô cùng sửng bức, ngẩn người bên trên địa điểm. “Em thực sự không tồn tại thời hạn cút dự tiệc nằm trong anh. Nhưng em mang lại anh mượn cô bạn nữ xinh đẹp nhất này, anh lưu giữ bảo vệ cô ấy cảnh giác mang lại em nhé.” Tiêu Thanh Lạc tương đối cúi đầu, nhị gò má ửng hồng. Trái tim Lương Minh Thành đập loàn. Lưu Họa Y nháy đôi mắt với anh, tiếp sau đó vẫy tay kính chào nhị người rồi tách cút, trước lúc cút còn bảo nhỏ với Lương Minh Thành. “Anh lưu giữ lần thời cơ phân tích đấy nhé.” Nhìn cô nàng nhỏ đang được đứng trước mặt mày, tương đối teo người vì như thế bão táp mức giá, anh vô cùng ham muốn tiến bộ lên ôm cô ấy, thưa với cô ấy rằng anh quí cô ấy, tuy nhiên anh ko thể. “Sao em lại ở đây?” giọng Lương Minh Thành mức giá lùng như trời bão táp rét thời điểm hiện nay. Tiêu Thanh Lạc ngấc đầu, hai con mắt tròn trĩnh to tướng thông thoáng tưởng ngàng, “Anh… không thích thấy em sao?” Lương Minh Thành thở lâu năm, giờ đây toàn bộ người xem đang đi đến, anh cũng ko thể xua cô ấy cút, chỉ hoàn toàn có thể trả tay bắt lấy tay Tiêu Thanh Lạc, thưa, “Chúng tao vô thôi.” Bàn tay lạnh giá của Tiêu Thanh Lạc ở yên ổn trong lòng bàn tay to tướng rét bức của Lương Minh Thành, ngược tim cô ấy đập cuồng loạn vô lồng ngực, gò má càng ửng hồng, ngượng ngùng cúi đầu, theo gót Lương Minh Thành vô vô. Vẻ ngoài Lương Minh Thành vẫn thản nhiên, mức giá lùng như lúc trước, tuy nhiên thực đi ra tâm tư anh đang được lặng lẽ mỉm mỉm cười khi được bắt tay người phụ nữ bản thân yêu thương. Sau khi nhị người vô buổi tiệc thì nghe giờ đồng hồ tiếng ồn ào phía đại sảnh, người xem đều quan sát về phía bại liệt. Là Lâm Thành Nhân cho tới. Lương Minh Thành âm thầm thở phào thoải mái, may tuy nhiên thời điểm hôm nay anh ko cút nằm trong Lưu Họa Y, nếu như không ko biết tiếp tục xẩy ra chuyện gì nữa. Thấy vóc dáng thở phào thoải mái của anh ý, Tiêu Thanh Lạc bèn chất vấn, “Anh sao thế?” “À, không tồn tại gì, anh phát hiện ra người thân quen, tất cả chúng ta qua quýt kính chào chất vấn nhé.” Nói rồi anh vậy theo gót ly rượu, dẫn Tiêu Thanh Lạc trải qua bại liệt.  “Anh Nhân. Đã lâu ko gặp gỡ.” Lâm Thành Nhân mỉm cười: "Hiếm sở hữu thiệt đấy, ko ngờ lại gặp gỡ được cậu vô buổi tụ họp này." Ai cũng biết Lương Minh Thành là cậu rét độc nhất vô giới ko quí nhập cuộc tiệc rượu. Lương Minh Thành vuốt mũi: "Hết cơ hội rồi. Nếu tôi ko cho tới, ông già cả căn nhà tôi tiếp tục giết thịt tôi tổn thất." "Tôi cũng thấy thế. Nhưng Chắn chắn cậu ko Chịu cưới nên ông ấy mới mẻ đòi hỏi giết thịt cậu thôi." Một tiếng nói chợt vang lên sau sườn lưng anh tao, Lương Minh Thành xoay đầu, tình cờ nhảy mỉm cười, vỗ vai người tới: "Hùng Cường, về lúc nào thế?" "Tôi về lâu rồi." Hai người chính thức thủ thỉ, còn Tiêu Thanh Lạc thì buồn ngán đứng mặt mày. Nếu ko vì như thế anh tao, vì sao cô ấy nên đứng phía trên mỉm mỉm cười chứ. Cô ấy giương đôi mắt, nhìn thấy Lâm Thành Nhân đang được ngẩn người lân cận, chợt suy nghĩ cho tới điều của Lưu Họa Y, ko ngoài nhảy mỉm cười. Ba người xoay đầu nhìn cô ấy, Tiêu Thanh Lạc nở nụ mỉm cười quan ngại ngùng. "Không trình làng một chút ít à?" Lâm Thành Nhân nhướng mi, còn Phan Hùng Cường thì nhìn cô ấy với ý không giống. "Tiêu Thanh Lạc." Lương Minh Thành thưa rồi chỉ về phía Lâm Thành Nhân và Phan Hùng Cường, theo lần lượt nói: "Đây là nhị cậu rét có tiếng nhất thủ đô, Lâm Thành Nhân và Phan Hùng Cường." Tiêu Thanh Lạc gật đầu với nhị người rồi con quay quý phái nhìn Lâm Thành Nhân, vươn tay ra: "Chào anh, ngưỡng mộ tiếp tục lâu. Chỉ sở hữu điều anh tương đối không giống với những gì tuy nhiên tôi nghe được." Lâm Thành Nhân nhíu mi, tiếp tục biết thân mật phận của Tiêu Thanh Lạc. "Ồ? Không biết cô Tiêu nghe được tin đồn thổi gì thế?" Phan Hùng Cường mỉm cười gian trá, trầm trồ tò lần. "Tôi nghe thưa cậu Lâm…" Tiêu Thanh Lạc hòn đảo mắt: "Nghe thưa cậu Lâm ko đẹp nhất như bên trên báo, không chỉ có thế mặt mày còn giàn giụa nhọt." "Phụt… Ha ha ha ha." Cô ấy vừa vặn dứt điều, Phan Hùng Cường và Lương Minh Thành hàng loạt nhảy mỉm cười. Lâm Thành Nhân nhướng mi, chỉ mỉm mỉm cười chứ không cần thưa gì. Lưu Họa Y. Lá gan góc của những người phụ nữ giới này càng ngày càng rộng lớn. Lương Minh Thành vừa vặn trình làng xong xuôi, anh tiếp tục biết Tiêu Thanh Lạc là ai rồi. Anh tiếp tục nghe thấy cái thương hiệu này kể từ mồm Lưu Họa Y thật nhiều thứ tự. Chỉ sở hữu điều… Lâm Thành Nhân mỉm cười khẽ, đột nhiên lưu giữ cho tới một gò vật dụng tuy nhiên Lưu Họa Y xách về hôm bại liệt. Có lẽ là vì Tiêu Thanh Lạc tặng. Chỉ e người phụ nữ giới ngốc bại liệt vẫn chưa chắc chắn thân mật phận của cô ấy ấy. Tiêu Thanh Lạc… Cô gái này… "Cậu Lâm, giờ đây tôi đang được vô cùng tò lần, ko biết ai dám tâm sự câu đấy." Phan Hùng Cường mỉm cười khẽ, nhìn qua quýt phụ thân người. Tiêu Thanh Lạc và Lương Minh Thành nhìn nhau, ko thưa gì. Người nói theo một cách khác câu này với Tiêu Thanh Lạc, không chỉ có thế còn hiểu Lâm Thành Nhân rất rõ ràng, e rằng chỉ mất Lưu Họa Y. Lâm Thành Nhân mỉm mỉm cười, ko thưa gì. "Ngại quá, tôi nên cút WC, van nài quy tắc vắng tanh mặt mày nhé." Tiêu Thanh Lạc thanh nhã tách cút. Lâm Thành Nhân vỗ vai Lương Minh Thành, mỉm cười khẽ: "Không tồi tàn. Tôi thấy cô Tiêu này vô nằm trong ưu tiên cậu, Minh Thành, nếu như cưới cô ấy, cậu tiếp tục tiết kiệm ngân sách và chi phí được phụ thân mươi năm phấn đấu đấy." Khóe mồm Lương Minh Thành lúc lắc giật: "Cậu cũng biết à?" Phan Hùng Cường cũng cười: "Tôi tiếp tục sớm nghe thưa căn nhà bọn họ Tiêu sở hữu một cô phụ nữ đang được học tập nội địa, tuy nhiên ko gặp gỡ khi nào. Cô Tiêu phía trên đương nhiên phóng khoáng, tư thế đái thư khuê những được thể hiện tại rõ ràng vào cụ thể từng động tác, không chỉ có thế ăn mặc quần áo bên trên người hoàn toàn có thể mua sắm được cả căn biệt thự hạng sang, tôi suy nghĩ căn nhà bọn họ Tiêu cũng không tồn tại cô căn nhà loại nhị đâu." "Tên nhóc cậu thực sự sở hữu phúc." Phan Hùng Cường mỉm cười mỉm cười, quan sát về phía Tiêu Thanh Lạc vừa vặn cút. Lương Minh Thành nhếch môi, trầm trồ đắng cay, ko thưa năng gì. Chính vì như thế căn nhà bọn họ Tiêu quá to con nên anh tao mới mẻ ko thể với cho tới. Trước căn nhà bọn họ Tiêu, trong cả gia tộc sale rộng lớn như căn nhà bọn họ Lương cũng chẳng là gì. Hơn nữa cô ấy… Lương Minh Thành rung lắc đầu. Trong khi anh tao tâm lý, Tiêu Thanh Lạc tiếp tục trở lại.

editor-pick

Dreame-Editor's pick

bc

Bẫy Ngọt Ngào (H+)

bc

Tình Đầu Trao Trả Thiên Thu

bc

Tưởng Chỉ Là Thích, Không Ngờ Là Yêu

bc

Xem thêm: hoàng kim đài

Cô Hầu Cao Cấp

bc

Mối tình đầu

bc

Em là tia nắng và nóng của đời tôi

bc

NỮ PHỤ! XIN LỖI NHÉ!